Chương 28: Bailey hiếu khách
"Ồ, cảm ơn, chàng trai trẻ. Cậu giúp tôi nhiều quá."
Bà ta lấy tất cả các bộ da từ gã mà không kết thúc nhiệm vụ đó, bà kiên nhẫn ngồi xuống, kiểm tra từng cái một tất cả các bộ da, kiểm tra và càm ràm về mấy cái lỗ nhỏ xíu trên da.
"Ưhh."
Lê Bảo bắt đầu lục lọi bảng trạng thái của mình trong lúc chờ đợi. Gã đoán việc này đứng đợi ở đây, sẽ phải tốn ít nhất một tiếng.
Khi đang vô tình tựa vào cửa hàng nhỏ, đột nhiên một người khác bước vào, Lê Bảo nhìn lên để xem có người nào khác ngoài gã, vậy mà muốn đi chịu đựng bà già này la rầy.
Và ngay sau khi làm vậy, ngay lập tức ngạc nhiên, một hình dáng quen thuộc xuất hiện trước mắt gã,!
"Ồ! Người này!"
Tuy nhiên, biểu cảm đó nhanh chóng thay đổi, trên mặt gã hiện ra nụ cười nhếch mép.
"Hừ! Khôn vặt. Tên này vậy mà đi mua lông để đem đến đây nộp."
Hắn nhẹ gật đầu, quay lại nhìn vào bảng trạng thái của mình.
Nhưng một giây sau, điều hoàn toàn không ngờ đến đã xảy ra. Bà lão đã mắng mỏ gã suốt nãy giờ, đột nhiên buông mọi công chuyện, tiếp đón người vừa bước vào.
Nhiệm vụ của gã, bả còn chưa chấp nhận hoàn thành mà đã bỏ con giữa chợ.
Hơn nữa, cách đối xử mà đối phương nhận được. cũng rất khác biệt.
"Anh hùng trẻ! Chuyện gì đã mang cậu đến cửa hàng nhỏ của bà lão này?"
Cái gì vậy?
Lê Bảo ngạc nhiên tự hỏi, tại sao tên đó được đối xử như hoàng tộc, trong khi hắn bị đối xử như một tên trộm vô lương, thậm chí còn hơn thế.
"Tôi đến để mang cho ba một ít bộ lông, bà Bailey." Hắn điềm tĩnh nói.
"Ồ! Cảm ơn cậu rất nhiều, anh hùng trẻ. Bà già này rất biết ơn." Bà thậm chí còn lịch sự cúi người.
Lông sói mà tên đó đưa, bà ta không những không bận tâm đếm hoặc nhìn, chỉ đơn giản là chấp nhận, cầm nó ném vào phía đằng sau cửa hàng.
"Có phải cậu còn có nhiều bộ lông để cho tôi nữa đúng không, anh hùng trẻ?"
Tên đó lại một lần nữa đưa cho bà một đống bộ lông, và dĩ nhiên, lại được chấp nhận mà không cần nhìn thêm.
Lê Bảo rất ngạc nhiên khi thấy tình trạng này tiếp tục kéo dài, gã còn có thể thấy cơ thể của người này bắt đầu lóe sáng màu trắng nhạt, chuyện này chỉ có thể có nghĩa là, tên này vừa được tăng cấp, chỉ bằng cách đưa nộp một đống da lông.
"Chuyện éo gì đang xảy ra?"
Vài giây sau, gã cuối cùng nhận ra điều gì đó mà gã đã hoàn toàn bỏ qua. Người này có lẽ đã mua tất cả hàng bán trên thị trường, để dành cho nhiệm vụ của bà lão, chứ không phải là trữ hàng để bán giá cao hơn!
Lê Bảo mở mắt mình, quan sát cuộc giao dịch ám muội, vẫn đang tiếp diễn trước mặt gã vài phút qua.
Gã biết rằng mình đã nghĩ sai rất nặng nề.
Tên này không phải là một thằng đần gì cả. Thay vào đó, đối phương dường như đã nhận ra một lỗ hổng nào đó, Lê Bảo muốn biết cách thức làm thế nào, để gã cũng có thể tận dụng nó.
Gã đợi và quan sát, đợi và quan sát, cuối cùng người kia dừng lại. Lê Bảo định bước về phía trước, định tới bắt chuyện, lúc này đột nhiên lại nghe thấy, bà cụ nói một cậu rất lạ.
"Cảm ơn rất nhiều, anh hùng trẻ. Nhờ có cậu, tôi sẽ không còn nhu cầu cần thêm lông sói, trong mười năm tới nữa."
"Vãi đái! Đùa chắc!" Lê Bảo la lên to.
Gã không chắc chắn, nhưng dường như nhiệm vụ tập sự này, sẽ không còn nữa.
Tuy nhiên, không ai để tâm đến trạng thái khẩn trương của gã.
Trần Trường đã bắt đầu bước đi, bà cụ già sung sướng nhún nhảy, vứt lên trời những mảnh lông sói trước mặt.
[Ding. Nhiệm vụ thất bại. Nhiệm vụ này không còn khả dụng. Thanh danh của bạn trong thị trấn giảm đi 10]
"Củ chuối! Thiệt hả trời!!" Lê Bảo tức giận.
Gã nhìn bà cụ già hát vui vẻ, cảm thấy rất bực bội.
"Bà, bà ơi…. bà không muốn thêm lông sói nữa hả?"
"Không, tôi không cần. Cậu muốn mua cái gì không? Nếu không, thì đừng đứng chen chúc quanh cửa hàng. Đi ra đi, soo soo!"
Ah, mệt rồi đây!
Lê Bảo biết rằng gã đang bị đối xử như vậy, vì tác động của danh tiếng, nhưng gã không thể nhịn được, lại một lần nữa hỏi bà cụ.
"Bà, sao bà không kiểm tra hàng hóa của thanh niên kia vậy? Tôi nghe nói mấy ngày này có nhiều người bán hàng kém chất lượng lắm đấy!"
Gã nuốt nước miếng trong miệng, nói những lời này, chỉ vào dáng người khuất xa của Trần Trường.
"Ừm. Cậu nói đúng. Thanh niên rẻ ngày nay không có chút lòng tự trọng, luôn chạy đến lợi dụng bà cụ già như tôi để bán đồ, nhưng không cần phải nghi ngờ anh hùng trẻ kia."
"Cậu ta trên người đầy mùi sói. Tôi liền biết ngay cậu ta có rất nhiều da sói để tặng tôi. Chúa ơi, ban phước cho người anh hùng thật nhiều điều tốt lành."
Môi của Lê Bảo bụm lại, nghe bà cụ thậm chí còn khen ngợi Trần Trường, sau đó im lặng rời đi.
Gã không hỏi bà cụ thêm bất kỳ câu hỏi nào, vì gã đã đoán cái gì đã diễn ra.
Bí quyết để kích hoạt nhiệm vụ này, có lẽ là đến cửa hàng của bà cụ với số lượng lớn da sói.
Những đống này có thể được mua, không nhất thiết phải đi cong đít lên g·iết quái mới có, như gã đã chứng kiến người thanh niên kia mua da sói với số lượng lớn.
Đó có lẽ là lý do tại sao, bà cụ nghe được mùi sói trên người tên đó, đối xử với người đó rất khác biệt.
Dù sao, giờ đây chuyện này đã không còn có ích lợi gì cho gã nữa, nhiệm vụ đã không còn nữa.
Tuy nhiên, Lê Bảo không biết, liệu điều này chỉ là một chuyện tình cờ, hay nó đã được lên kế hoạch, suy tính trước.
Gã muốn nghĩ rằng đó là cái trước, nhưng những chuyện trùng hợp như vậy là quá ít, gã đúng là bị điên mới tin như vậy thật.
Người này có lẽ thông minh đến mức, đủ để tìm ra lỗ hổng này, hoặc tên đó là một người thử nghiệm beta, hoặc một người có thông tin về trò chơi.
Xem xét cách mà các VIP, diễn viên và người nổi tiếng được đối xử ngày nay, gã sẽ không ngạc nhiên nếu đối phương biết một ít thông tin nội bộ, được tuổn ra mà không ảnh hưởng đến tổng thể trò chơi.
"Ít nhất, mình nên tìm cách bắt chuyện với người này!" Lê Bảo trở nên tò mò, vội vã rời khỏi cửa hàng của bà cụ, tìm Trần Trường, theo sau hắn một lúc.
Gã không thể tận dụng được lỗ hổng game vừa rồi, nhưng gã tò mò, liệu có những nhiệm vụ ẩn giúp lên cấp nhanh chóng khác trong thị trấn không.
Chuyện này có thể chỉ là lãng phí, nhưng sự tò mò của gã đã chiến thắng, quyết định đi theo.
"C·hết tiệt, tên này bây giờ đang ở cấp độ nào vậy?"
"Cậu ta ít nhất đã lên cấp hơn bốn lần, chỉ với nhiệm vụ đưa lông lặp đi lặp lại từ bà già, nếu tên đó ở cấp 3 hoặc cấp 4, bây giờ cậu ta hẳn là đang ở cấp 10."
"Má, nếu có bảng xếp hạng trong trò chơi này, chắc chắn cậu ta đã được xếp trên bảng!"
Tốc độ của Trần Trường khá nhanh, nên Lê Bảo thấy khó để theo kịp hắn. Nhưng may mắn cho gã, Trần Trường không đi lâu, sớm dừng lại tại tòa nhà giao dịch trong thị trấn.
"Người này ở đây làm gì đây?"
Lê Bảo vẫn chưa đi thăm thú qua tòa nhà này, nên gã nhanh chóng theo Trần Trường vào, nghe hắn nói chuyện với người phụ nữ ở quầy thu ngân.
"Tôi muốn đặt phòng chế tạo, trong vòng khoảng bốn tiếng."
Một vài đồng bạc xuất hiện trên quầy, sau đó người phụ nữ đứng dậy để dẫn Trần Trường, vào một trong các phòng bên trong.